Em biết tin vào điều gì giữa những điều người ta vẫn nói?
Cuộc gặp gỡ giữa em và anh phải chăng là duyên từ kiếp trước. (Ảnh: Vietbao)
Lần đầu gặp anh, ấn tượng chẳng nhiều, em với con bạn ngồi uống bia, anh uống coca, nói là anh không biết uống bia, em chấm anh 0 điểm – con trai
Ngân hàng mà không biết uống bia. Kết thúc buổi nhậu chẳng còn chút ấn tượng nào ở lại. Vậy là mình có duyên nhưng hắn chẳng có nợ hay phận – đó là em nghĩ thế. Sau này em mới biết, anh làm chuyên viên quan hệ khách hàng, và bia với anh giống như em uống nước lọc.
Lần thứ 2 gặp anh trên bệnh viện, anh đi thăm vợ sếp, em đi chăm người nhà, nghe có người gọi em quay lại, thấy quen quen, rồi bắt tay anh nhưng đầu quay cuồng, cố nhớ xem gặp anh ở đâu để mà trả lời những câu hỏi của anh, em vốn hay nhớ cả những người nhìn thoáng qua, thế mà ngồi nhậu với anh nguyên 1 buổi tối rồi giờ chẳng nhớ ra anh là ai… Cuối cùng cũng phải nhe răng cười, xin lỗi vì em chẳng nhớ em gặp anh ở đâu cả, chờ anh nhắc lại mới nhớ, em nghĩ trong lòng, 2 lần là phận.
Sau lần ấy, em quyết định phải nhớ mặt anh cho kĩ, chớ 1 người mà quên mặt 2 lần thì còn gì để nói…
Em có số điện thoại của anh. Rồi cũng để đó, chẳng có dịp đụng đến, anh chìm vào friendlists dài trong điện thoại của em. Phận ấy chắc quá mỏng manh nên rơi vào quên lãng mất rồi, anh nhỉ.
Tết vừa về nhà, anh gọi điện, uh, thì cũng chẳng có gì, nhưng tự nhiên 1 người chẳng bao giờ liên lạc gọi điện, nhất là đã cả 3, 4 tháng trời sau lần gặp cuối cùng, cảm giác lạ lắm ấy, lạ đến nỗi ngày hôm ấy tự nhiên em thấy trời đẹp đến bàng hoàng, hình như tim em đập sai 1 nhịp chỉ vì 1 cú điện thoại.
Anh giống như đang đùa giỡn vậy, cứ hễ em gần quên, anh sẽ xuất hiện để nhắc cho em nhớ, rằng còn có anh tồn tại.
Em chợt nhận ra hình như với anh lời chào bằng với cái bắt tay, vì lần thứ 3 gặp em, anh cũng lại chìa tay ra bắt. Quán cơm em đi ăn cả trăm ngàn lần, anh cũng tới cả trăm ngàn lần, vậy mà bây giờ gặp lại. Tối đó, em thú nhận trên facebook, em bị bàn tay ấm áp của anh làm đau tim mất rồi… lần thứ 3, em tin mình có nợ.
Có lẽ kiếp trước em nợ anh, anh ạ, chẳng thế mà sau 3 lần gặp, chẳng nhiều, nhưng em đủ can đảm nói với anh, rằng anh ạ, em bị bàn tay ấm áp của anh làm cho say mê mất rồi, lỡ cầm 1 lần rồi, bây giờ trái tim khó bảo của em lại muốn tay mình được cầm lại lần nữa hay sao ấy.
Duyên - nợ - và phận…
Cái vòng luẩn quẩn ấy tưởng sẽ mang tới cho chúng ta một tình yêu thật đẹp, hay ít ra là một cái gì đó tương tự, nhưng không…
Chẳng có cái gì xảy ra giữa hai đứa, hay ít nhất từ phía anh. Anh chỉ coi em như 1 đứa em gái, thỉnh thoảng lâu thật lâu, lúc nào em sắp quên anh rồi, anh như có linh tính, sẽ gọi 1 cuộc điện thoại, hỏi thăm em, nghe em huyên thuyên trên trời dưới đất cả đống thứ, cả ngàn câu chuyện không đầu không cuối, rồi anh lại lặn, lặn không sủi tăm…
Thỉnh thoảng, gặp em ngoài đường, anh sẽ giả vờ không nhìn, mà đi chầm chậm bên cạnh, sẽ chờ đến lúc em quay qua kinh ngạc, và cười rồi lại chạy đi…
Thỉnh thoảng khi trời trở gió, em vẫn nhớ, anh ạ, cái bắt tay ấm áp. Khó trách được, em đã dành cho anh quá nhiều tình cảm mất rồi…
Có lẽ ai khi đọc những dòng đầu câu chuyện này cũng sẽ mong một kết thúc yêu thương, nhưng sau những gì đã qua, em biết, và muốn nói với nhiều cô gái mơ mộng, đã đến lúc cần thức tỉnh rồi, trên đời này, có nhiều cuộc gặp gỡ, tình cờ, là duyên phận cả đời, nhưng cũng tình cờ, sẽ chỉ là tình cờ, có lẽ chúng ta có đủ duyên – nợ - phận... nhưng vì kiếp trước có lẽ em cũng đã nợ anh một tình cảm như thế, và kiếp này em phải trả cho anh, chỉ là như thế thôi.
Để thôi mơ mộng...
Viết cho những kí ức chưa thể phai mờ, vì lâu thật là lâu… lúc em sắp lãng quên anh, anh sẽ lại gọi 1 cuộc điện thoại, nghe em kể những câu chuyện không đầu không cuối…