Tâm sự của người mẹ phục dịch con một cách mù quáng
- Thứ tư - 30/05/2012 21:43
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Minh họa
Nhiều lúc, hai thân già ngồi với nhau trong căn nhà tềnh toàng, tôi lại gạt nước mắt quay sang bảo chồng tôi: “Tôi với ông sắp xuống lỗ cả rồi mà chưa có lấy một ngày được sống cho riêng mình". Chồng tôi nhìn tôi rồi ngậm ngùi an ủi: “Thôi bà ạ. Mình yêu con thì có trời chứng giám. Suy cho cùng, mình sống cũng là vì con vì cháu. Của nả trên đời này tôi với bà chết cũng có mang đi được đâu. Thay vì phải viết di chúc, tôi với bà chia của khi mình còn sống. Bà cứ nghĩ thế đi cho nhẹ lòng...". Nỗi khổ tâm của tôi diễn ra thế này
Tôi và chồng chỉ sinh được một mụn con. Chúng tôi cũng chỉ là công nhân viên chức bình thường. Thời trước, nhà nhà đều nghèo khó như nhau. Gia tài duy nhất trong gia đình tôi bấy giờ chỉ là chiếc xe đạp cà tàng dùng để đi lại hàng ngày. Sáng ra, tôi và chồng thay ca nhau đèo con đến trường rồi lại đạp tới cả chục km tới cơ quan. Lương viên chức không đủ sống, con thì mỗi ngày một lớn, miệng ăn núi lở, tôi và chồng ngoài giờ làm phải tìm việc làm thêm để kiếm chút tiền.
Tôi có tài may vá nên mua vải về nhà, may thành áo rồi mang tới cửa hàng bách hóa để ký gửi. Cứ dăm bữa nửa tháng, tôi lại đến cửa hàng, lấy tiền bán áo và gửi thêm đợt hàng mới. Thi thoảng có mẫu nào đắt khách, cửa hàng nhắn tin, tôi lại tức tốc mua vải may thêm để "chớp" thời cơ. Như cái lần máy quần đùi chim cò, hàng may tới đâu hết sạch tới đó. Tôi ham kiếm tiền quá, một đêm chỉ ngủ 2,3 tiếng còn lại cắm mặt vào máy khâu. Chỉ trong một tuần mà tôi sụt mất hơn một kg thịt nhưng bù lại tiền thu về cũng được một món.
Lúc đầu, chỉ mình tôi làm thêm. Sau, chồng tôi thương quá, cũng muốn giúp một tay.Tôi lại nghĩ ra cách gói bánh giò rồi cho vào cái phích Liên Xô to để chồng tôi mang tới cơ quan bán cho mọi người ăn sáng. Thời đó, chồng tôi cũng là trưởng phòng hành chính hẳn hoi, nhưng anh rất liêm khiết, không dám tơ hào của nhà nước một đồng một cắc. Vì thế, biết trưởng phòng phải đi bán bánh, anh em cùng cơ quan thương tình "nhịn" ăn sáng để đến cơ quan mua cho chồng tôi. Chiều về, nhìn mặt hớn hở của chồng tôi vừa thương vừa buồn cười. Vì gia đình mà anh quên cả sĩ diện của bản thân.
Khỏi phải nói chúng tôi đã trải qua những ngày gian khó thế nào. Nhưng, tôi và chồng thống nhất bố mẹ khổ chứ không để con khổ. Tôi làm thêm nhưng vẫn luôn chu toàn việc gia đình để con tập trung học cho tốt. Có miếng ngon, cơm dẻo canh ngọt, tôi để cho con ăn còn mình ăn cơm hầm, cơm độn. Chồng tôi cũng không cho con đi bộ đến trường mà vẫn cặm cụi đưa đón con. Anh muốn để con lớn lên khỏe mạnh.
Dần dà, cuộc sống của vợ chồng tôi cũng khá dần lên. Nhưng, đề đổi đời phải nhờ có chị gái tôi giúp. Chẳng là mỗi khi kiếm được chút tiền, tôi chẳng biết đầu tư vào đâu. Chị gái tôi lại là người nhìn xa trông rộng nên tôi mang tiền đến gửi chị giữ giúp. Tôi nói là chị giữ tiền thì tốt hơn tôi. Đùng một cái, một ngày, chị thông báo đã mua cho tôi một mảnh đất ở khu vực ngoại thành, lúc nào tiện tôi qua mà xem. Tôi chẳng hiểu mô tê gì vì với tôi, lúc đó cũng có nhà có cửa rồi, cần gì mà phải đất cát. Nhưng chị đã mua giúp thì tôi cũng cảm ơn.
Sau này, miếng đất đã giúp chúng tôi trở thành tỷ phú trong tích tắc. Mới ngày nào, mảnh đất của tôi còn nằm ở khu vực hiu quạnh thì thoáng cái mọi thứ đã thay đổi. Đường được mở rộng khang trang, nhà cao tầng mọc lên như nấm, trường học được xây dựng xung quanh. Đất nhà tôi lại có giá trị.
Rồi con tôi đến tuổi vào đại học. Tôi bàn với chồng bán đi ít đất để con đi du học nước ngoài. 4 năm con đi học, năm nào chúng tôi cũng phải gửi vài trăm triệu sang cho con. Nhoắt một cái mà một tỷ đồng đi toi. Nghe thì cũng tiếc nhưng chúng tôi nghĩ rằng mình đầu tư cho con có thiệt thòi đâu. Con giỏi giang, mai kia làm "ông to bà lớn" thì bố mẹ cũng mát mặt.
4 năm sau con tôi về nước và được một người trong họ xin cho biên chế vào một công ty nhà nước. Lương không cao nhưng cũng "không quá tệ" và nhất là chắc chân và ổn định. Tôi chỉ mong con lấy vợ, sinh con đẻ cái, tôi còn sức sẽ trông con cho chúng vài năm rồi sau đó nghỉ ngơi. Chồng tôi có ao ước là được đi du lịch vòng quanh đất nước một lần dối già. Tôi nghĩ cũng sắp đến lúc chúng tôi có thể yên tâm về con cái để thực hiện điều đó.
Con tôi đi làm được 4 tháng thì đùng một cái "bỏ việc" ngang xương! Nó đòi tự lập công ty để kinh doanh lớn vì nó không thích kiểu đợi dài cả tháng mới được chút lương còm. Chẳng hỏi tôi có đồng ý không, con tôi về đòi mẹ bán ngôi nhà tập thể chúng tôi ở trước kia để lây tiền làm vốn cho con. Chúng tôi già cả, quan niệm rằng nhà cửa rất quan trọng. Tiền nong mất hết nhưng còn cái nhà là vẫn yên tâm. Vì thế, tôi khuyên con nên tính kỹ, tôi nói với con hãy cứ đi làm để tích lũy kinh nghiệm và vốn liếng. Khi con tự tin hãy mở công ty và tôi sẽ cố gắng giúp con phần nào thôi. Nghe đến đây, con tôi tỏ thái độ bất bình ra mặt.
Nó đổ tội tôi là độc ác, là yêu nhà hơn yêu con. Tối đó, đợi lúc tôi đi ngủ, con tôi lần sổ đỏ và đem đi đặt để vay lãi cao. Tiền vay nào có nhiều nhưng con tôi dùng cách đó để gây áp lực buộc tôi phải nghe theo lời nó nếu không nhà sẽ bị mất trắng. Tôi đành bỏ tiền trả gốc và lãi cho con để lấy sổ đỏ ra, đồng thời bấm bụng đăng tin bán nhà. Nhà mới rao, người trả giá cáo còn chưa có thì con tôi đã giục bán gấp, bán vội. Ngay trước mặt khách, con tôi chê nhà của chính mình ỏng eo và bảo tôi đồng ý nhận đặt cọc đi, chứ không còn ai mua nữa đâu. Khách biết thóp con tôi cần tiền, càng ghìm giá. Cơ ngơi của chúng tôi đã bị bán đổ bán tháo như vậy.
Có tiền, con tôi yên ổn một thời gian. Chẳng biết công ty có làm ăn tốt không nhưng sau đó, cấm bao giờ thấy con mang tiền về biếu bố mẹ, dù chỉ một đồng. Quen được bao cấp từ nhỏ, ngay cả khi đã lớn, con tôi vẫn nghĩ bố mẹ có trách nhiệm nuôi mình. Một ngày dù chỉ ăn một bữa ở nhà nhưng con tôi chẳng chịu đưa tiền cho bố mẹ chi tiêu. Tôi nhắc thì nó bảo còn nhiều việc phải tiêu, con ăn bao nhiêu đâu mà mẹ tính toán.
Một thời gian sau, con tôi có người yêu. Cô gái đó xuất thân trong một gia đình cũng khá giả (hơn gia đình tôi). Trước khi cưới, cô gái bắt con tôi phải cam kết không sống chung. Nghĩa là cùng với việc lo đám cưới cho con, vợ chồng tôi sẽ phải lo mua nhà riêng cho con trai. Hai vợ chồng tôi làm gì có tiền ngoài cuốn sổ tiết kiệm khoảng trăm triệu gửi ngân hàng để lấy tiền sống hàng tháng, tôi đành lại phải bán đất để mua nhà cho con. Mảnh đất trước kia nhà tôi ở rộng rãi là vậy, nay bé dần, bé dần. Tiền bán đất đủ mua cho con một căn nhà nhỏ trong ngõ, nhưng cũng cao 3 tầng, nói chung đủ cho vợ chồng trẻ sinh sống. Tôi nghĩ thôi thế là mình đã xong hết trách nhiệm rồi, giờ mình có thể sống cho bản thân.
Những, mới chỉ hơn một năm, đùng cái thì một tối vợ chồng con tôi đến nhà tôi thưa chuyện. Rằng chúng không muốn sống trong nhà nhỏ đó nữa, chúng đã bán lấy tiền để đặt tiền mua chung cư cao cấp. Căn chung cư đó gần 5 tỷ đồng, nhà bán đi chỉ được 2 tỷ đồng nên còn thiếu 3 tỷ đồng nữa. Con dâu tôi ngọt nhạt bảo chung cư chưa lấy tiền ngay nên bố mẹ cứ thư thư, vài năm nữa cho chúng con tiền cũng được. Rồi chúng tuyên bố nhà bán rồi chúng dọn về ở với vợ chồng tôi trong thời gian chờ lấy chung cư. Tôi ngớ người bủn rủn cả chân tay. Trời ơi, chúng nói tiền tỷ cứ như chơi. Tôi làm gì có tiền, chắc chắn chúng lại trông vào mảnh đất cắm lều cuối cùng của vợ chồng tôi đây mà. Không đồng ý cũng chẳng được vì sự việc đã rồi.
Chúng đã bỏ tiền mua chung cư, bỏ đi thì mất tiền mà nhà cũng chẳng còn để ở. Khi con trai con dâu dọn về, cuộc sống của tôi lại cơ cực hơn. Ở nhà riêng, chúng thuê người giúp việc trông con nhưng khi về với mẹ, chúng coi tôi là osin luôn. Chúng lấy cớ bận việc công ty nên đi tối ngày, con để mặc tôi lo.
Nhiều hôm, tôi trông cháu từ sáng tới tối mịt, người đau dừ. Công chức đi làm còn có ngày nghỉ, tôi chẳng có lấy một ngày phép. Từ ngày có cháu, vợ chồng tôi thậm chí chẳng còn thời gian ngồi tâm sự với nhau chồng tôi ốm cũng phải tự lo thân vì tôi còn lo nhà cửa, cơm nước trông nom cháu chắt. Mới rồi, có mấy người bạn rủ vợ chồng tôi đi tập dưỡng sinh, chẳng cần nói mọi người cũng biết chúng tôi phải từ chối vì làm gì có thời gian nữa. Chồng tôi mấy lần ngỏ ý các con tự lo cho nhau để chúng tôi được tự do đi đây đó, không đi du lịch khắp đất nước thì cũng đi vùng này vùng khác ít ngày nhưng các con tôi đều thoái thác. Bỏ cháu lại không đành, tôi đành nhắm mắt mà phục vụ con, hầu hạ cháu.
Căn nhà chung cư mà con tôi đặt giờ đã lên hình hài. Các con tôi lại rục rịch nhắc tôi bán đất để lấy tiền đưa cho chúng. Chồng tôi nhẩm tính, thế là sẽ bán cả vườn và gần nửa cái nhà tôi đang ở. Sau khi bán, vợ chồng tôi chỉ còn lại đúng vài chục mét ở trong cùng, chắc là xây được cái nhà mini để chui ra chui vào!
Nhiều đêm nằm thao thức, tôi nghĩ mà buồn lòng. Ai đời con lên nhà to còn bố mẹ thì mỗi ngày, nhà lại một chật chội. Con tôi không bạo hành bố mẹ, không đánh đập bố mẹ nhưng những việc làm của con khiến tôi đau lòng còn hơn bị đánh. Con tôi chỉ biết hưởng thụ và cho rằng bố mẹ phải có trách nhiệm với chúng. Chúng chưa một lần nghĩ rằng chúng làm vậy là có hiếu với bố mẹ không.
Tôi nghĩ, trong việc này, lỗi sai đầu tiên là do tôi. Tôi đã quá nuông chiều con. Tôi chỉ phục dịch, tuân lệnh con một cách mù quáng để rồi bây giờ, tôi có con mà như không có. Các con tôi chỉ nghĩ về tôi khi chúng cần tôi chu cấp tiền bạc...