Lợi dụng lúc trưa ế hàng họ ép giá mình 8k và bắt mình cùng rất nhiều người đứng đợi để cân. Đợi được khoảng 1 tiếng thì họ ra trả giá lại xuống còn 6k. Mình vẫn đồng ý bán vì giờ đó không còn ai mua nữa cả. Tiếp tục đợi thêm 1 tiếng nữa và cuối cùng xếp hàng đc vào cân họ ra chê lên chê xuống và chốt 1 câu là 2k bán thì bán không bán thì thôi.
Cuối cùng phải cho nguyên 1 sọt vải gần 3 tạ cho chị người quen vì ức chế quá không bán đc
. Dịch cực khổ này biết sống sao đây. Chưa bao giờ quả vải Bắc Giang lại rẻ rúng như thế".
Biết là thuận mua vừa bán, nhưng giữa những khó khăn của cuộc sống này: bệnh tật, tiền bạc, công việc,... luôn vận hành theo cách dìm con người ta xuống, tôi lại nhớ tới một câu ca dao được học từ hồi vỡ lòng. Rằng "bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn".
8k một cân vải, chẳng thể nào làm chúng ta nghèo đi, nhưng có thể là cứu cánh cho hàng nghìn người nông dân đang khốn đốn. Ừ thì tiền quan trọng, nhưng tiền chưa bao giờ là tất cả. Đồng bào mình, sức khỏe của mình, vẫn đáng quý hơn chứ?
Nếu sự việc này là có thật, thì xin mn hãy thương lấy đồng bào của mình :(((
Linh Leo chia sẻ