Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cho cuộc sống mới?! Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau và thế là họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này, chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
Có thể không còn đi chung một con đường...
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào...
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn...
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời...
Có thể không còn chung một tương lai, mơ về một mái ấm...
Nhưng điều ấy không có nghĩa là họ không:
Lo lắng cho nhau.
Quan tâm nhau.
Giúp đỡ nhau.
Và yêu nhau...
Đừng nghĩ sự chia tay là điều gì buồn bã, chỉ là chút hương vị của cuộc đời, là chút sắc màu cho cuộc sống này... Thà chia tay mà trong tim có nhau, còn hơn ở bên nhau mà lạc lõng, xa lạ. Thà chia tay mà vui vẻ cùng nhau, còn hơn ở bên nhau mà dằn vặt lẫn nhau. Thà chia tay mà gặp nhau bình thản, còn hơn ở bên nhau mà cứ tránh mặt nhau. Thà chia tay mà cố gắng sống tốt vì nhau, còn hơn ở bên nhau mà ngày càng tệ đi.
Chia tay không phải là bi quan, nhưng tôi không khuyến khích ai đang hạnh phúc mà chia tay.
Vì chia tay ắt sẽ phải đau đớn!